Tam Quốc: Tiểu Hầu Gia
Chương 1 : Con Thứ Lưu Tú
Người đăng: DHN
Ngày đăng: 22:17 14-06-2024
.
Sáng sớm, ánh vàng rực rỡ của buổi bình minh tô điểm cho sự bao la hùng vĩ của thành Tương Dương.
Trên con đường lạnh tanh, vắng vẻ, Lưu Tú đối mặt với mặt trời vừa lú dạng hướng về Phủ Châu Mục mà đi. Lưu Tú là ẩu tử của Kinh Châu Mục Lưu Biểu. Bởi vì là con thứ nên số lần hắn gặp Lưu Biểu được đếm trên đầu ngón tay.
Khi chạy đến cửa sau của phủ Châu Mục , Lưu Tú vừa dự đinh vào phủ thì nhìn thấy được một nữ tử diêm dúa đang nghiêm mặt thở phì phò đi tới.
Lưu Tú nhận ra nữ tử trước mặt chính là Lục Liễu, thị nữ của nhị ca Lưu Tông.
Lục Liễu chống tay lên hông, nghiêm nghị quát: “Lưu Tú, ngươi đúng là đồ ngu xuẩn, hôm qua ta đã nói với ngươi, sứ giả của Tôn Quyền sẽ đến bái kiến. Ngươi ngược lại thì tốt rồi, sáng sớm đã chuồn luôn ra ngoài. Châu Mục đại nhân hiếm khi cho ngươi một cơ hội lộ mặt, ngươi cũng không xem trọng. Con thứ chính là con thứ, tự làm khó chính mình, khó trách ngươi không được coi trọng.
Lưu Tú phản phất không có nghe thấy lời nói của Lục Liễu, lạnh lùng hỏi: "Nói xong chưa?"
Lục Liễu trên mặt lộ ra vẻ khinh bỉ, trong mắt càng thêm khinh thường, mỉa mai nói: "Sao vậy, lời nói của ta không dễ nghe sao? Như loại phế vật như ngươi, sinh ra chính là làm mất mặt mũi của Châu mục "
Ánh mắt Lưu Tú lóe lên, tay phải đột nhiên vung ra.
"BA!"(GG)
Một cái tát, hung hăng giáng mạnh vào mặt Lục Liễu.
Lục Liễu che lại đôi má bỏng rát của mình, lập tức thất thần. Chợt ánh mắt Lục Liễu hung ác, nàng hét lớn: "Lưu Tú, ngươi dám đánh ta, ta là người của Tông công tử, ngươi đánh ta, chủ tử ta sẽ không tha cho ngươi."
Trong mắt Lưu Tú hiện lên vẻ lạnh lùng và sát ý, lần nữa phất tay.
"BA!"
Tiếng tát lớn lại vang lên đánh cho Lục Liễu hồ đồ.
Lưu Tú lau tay, ánh mắt khôi phục bình tĩnh, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra: “Dù thế nào đi nữa, ta cũng là con trai của Châu Mục, ngươi chỉ là bán mình làm nô. Nếu như ta liều chết hướng phụ thân cáo trạng, còn ngươi phàn nàn với nhị ca, ngươi nói ngươi sẽ chết hay là ta sẽ bị trừng phạt?"
Ánh mắt của Lục Liễu dữ tợn, như muốn giết Lưu Tú. Một khi Lưu Tú thực sự không để ý trừng phạt cáo trạng, tính cách giữ thể diện của Lưu Biểu cho dù có chán ghét Lưu Tú cũng sẽ xử tử Lục Liễu như một lời cảnh cáo cho người khác.
Trong mắt Lục Liễu có oán hận cùng không cam lòng, nhưng vẫn có nghi hoặc.
Trong ấn tượng của cô, Lưu Tú là người yếu đuối, lòng tự trọng thấp, là người có thể tùy ý bắt nạt. Lưu Tú trước mặt lạnh lùng độc đoán, càng đáng sợ, khiến cho đấy lòng của cô phát lạnh.
Đây có còn là Lưu Tú trong trí nhớ không?
Lục Liễu nhanh chóng tìm kiếm ký ức trong đầu, nhưng phát hiện ra rằng cô chỉ nhớ ba tháng trước Lưu Tú bị bệnh nặng và sau đó liền lại không có thấy Lưu Tú.
Lưu Tú xua tay, ra lệnh: “Tránh ra, đừng cản đường ta.”
Trong mắt Lục Liễu tràn đầy phẫn uất, nàng không cam lòng bước sang một bên.
Lưu Tú bước vào nhà, nắm chặt tay rồi lại buông ra. Từ hôm nay trở đi, hắn ta sẽ không còn là người có thể tùy ý ai bắt nạt như Lưu Tú trước kia nữa.
Trên thực tế, đây là cuộc đời thứ ba của Lưu Tú.
Ở kiếp đầu tiên, Lưu Tú là một công nhân bình thường ở hiện đại, cuộc sống tầm thường và bề bộn nhiều việc để mưu sinh; ở kiếp thứ hai, hắn trở thành Lưu Tú vì là con trai của tiểu thiếp, thân phận hèn mọn nên địa vị trong lòng Lưu Biểu vô cùng khiêm tốn. Lại là một người không có tham vọng, thái độ sống ngày nào hay ngày ấy, cuối cùng theo Lưu Tông đầu hàng Tào Tháo, sống dưới sự che chở của người khác đến cuối đời, kết cục cô đơn, khổ sở đến chết.
Ba tháng trước, hắn vậy mà được sống lại một lần nữa.
Năm nay là năm Kiến An thứ mười một.
Tào Tháo bình định Tịnh Châu, sai quân đánh Ô Hoàn, định chuộc Thái Diễm; Lưu Bị khắp nơi tìm nhân tài, sắp mời ra Gia Cát Lượng.
Hai năm sau, Tào Tháo xuôi nam tới Kinh Châu và phát động cuộc chiến Xích Bích.
Kinh lịch hai đời làm người, càng trải qua tang thương chìm nổi, tâm tính của Lưu Tú đã sớm phát sinh biến hóa. Hắn một lần nữa sống lại, hắn không cam lòng lặp lại cuộc sống phụ thuộc vào người khác, không muốn lại bị người khác ức hiếp, khi nhục.
Đời này hắn muốn thay đổi chính mình, càng muốn thay đổi Kinh Châu.
Lưu Biểu không thể thủ được Kinh Châu, Lưu Tông không thể thủ được Kinh Châu, vậy thì hắn sẽ thủ được, hắn sẽ làm Kinh Châu chi chủ!
Đã ba tháng sau khi sống lại, Lưu Tú đang chờ cơ hội, theo ký ức kiếp trước, hôm nay sứ giả của Tôn Quyền là Lỗ Túc đến bái kiến, cuối cùng Lưu Biểu mất sạch hết mặt mũi.
Kiếp trước hắn thờ ơ lạnh nhạt.
Đời này hắn sẽ không ngồi yên nữa.
Bởi vì, đây chính là cơ hội của hắn!
Với những bước đi vững vàng, Lưu Tú quay lại sân, thay quần áo và đi về phía đại sảnh.
Lưu Tú mới vừa đi tới cửa đại sảnh, trong đại điện truyền ra những lời khiêu khích: “Tam đệ cũng mười tám tuổi, nên tỉnh táo một chút, hôm nay Lỗ Túc đến bái kiến, can hệ trọng đại, sao ngươi buổi sáng lại lẻn ra ngoài đi chơi?”
Người nói chuyện ước chừng chừng hai mươi tuổi, ngũ quan bác lãng, phong lưu phóng khoáng.
Người này chính là Lưu Tông .
Đối mặt với Lưu Tông , Lưu Tú không kiêu ngạo không siếm nịn, nói: “Vẫn còn sớm, nhị ca gấp cái gì a? Phụ thân ra lệnh cho ta tham gia, phụ thân không nói gì, nhị ca đã liền sính uy quát tháo. Chẵn lẻ nhị ca có thể thay thế phụ thân làm chủ sao? "
Lưu Tông vỗ bàn đứng dậy, tức giận hét lên: “Ngươi nói cái gì?”
Lần đầu tiên Lưu Tú dám phản bác lời nói của hắn, khiến Lưu Tông vô cùng tức giận.
Lưu Tú nhìn Lưu Tông , trong lòng cười lạnh, người nhị ca này của hắn có thù tất báo, lấn yếu sợ mạnh, sau khi kế thừ Kinh Châu lại đầu hàng Tào Tháo, trở thành ca chậu chim lòng.
Đối mặt với Lưu Tông , Lưu Tú không hề sợ hãi, nói: “Nhị ca mới hai mươi tuổi, tai thính mắt tinh, chẳng lẽ nghe không rõ những lời ta nói sao?”
“Ngươi...... Hừ, vậy ta liền chờ xem.” Lưu Tông sắc mặt dữ tợn, trong lòng đã âm thầm oán hận, hắn nghĩ thầm, sau khi sự tình Lỗ Túc kết thúc, xem ta thu thập ngươi thế nào, đơn giản là tự tìm đường chết.
“Nhị đệ tam đệ chớ đừng tranh cãi, chúng ta đều là người một nhà, sao phải làm khổ nhau như vậy?”
Ở vị trí đầu tiên bên trái đại sảnh, một người thanh niên thân hình cao lớn khuôn mắt nho nhã nhu hòa lên tiếng.
Người này chính là Lưu Kỳ.
Lưu Tú nhìn thấy Lưu Kỳ, trong lòng thở dài, Lưu Kỳ lựa chọn tin tưởng Lưu Bị, lại bị ăn đến liền xương cốt đều không thừa, bảo hổ lột da, người bị thương chính lại là mình.
Lưu Tú liếc nhìn Lưu Tông , chắp tay nói: " Đại huynh nói có lý, đấu tranh nội bộ có gì tài ba, có đảm lượng, ngươi đi mà làm khó dễ Lỗ Túc."
Lưu Tông tức giận nói: "Lưu Tú, ngươi nói cái gì?"
Lưu Tú cảm khái nói: “Xem ra nhị ca bệnh thật rồi, còn là bệnh không nhẹ.”
Nhìn thấy hai người đối chọi gay gắt, lại một lần nữa khuyên nhủ: "Phụ thân sắp tới, các ngươi mỗi người lùi một bước, phụ thân nhìn thấy hai ngươi như vậy sẽ không xong."
Lưu Tông khịt mũi, không nói nữa, nhưng trong lòng lại dâng lên cơn lữa giận.
Lưu Tú mượn con lừa bên giả sơn, nhắm mắt ngồi xuống thiền định.
" Châu mục đại nhân đến!"
Không lâu sau, bên ngoài phòng khách vang lên tiếng hát người hầu.
Dưới tia nắng, Lưu Biểu ngũ quan bát lãng sải bước tới. Ông đã gần bảy mươi tuổi, thân hình đã rất yếu ớt, trên mặt có những vết nám dày đặc. một miếng nhân sâm nhỏ trong miệng, tinh thần lộ ra rất không tệ.
Lưu Tú đi theo Lưu Kỳ và Lưu Tông đứng dậy nghênh đón, ánh mắt bình tĩnh như đang nhìn thấy một người xa lạ. Đây chính là phụ thân của hắn - Lưu Biểu .
Sau khi Lưu Biểu ngồi vào chỗ, các quan chức và tướng lĩnh của Kinh Châu bước vào đại sảnh theo thứ tự ngồi xuống.
"Sứ giả Giang Đông đã tới!"(GG)
Bên ngoài đại sảnh, tiếng hát ầm ĩ của người hầu một lần nữa vang lên..
“Đát! Đát!”
Những bước chân đều đặn, từ xa đến gần.
Lỗ Túc đội mũ quan và trường bào màu đen, sải bước tới. Hắn ta cao 8 thước có thừa, khuôn mặt chữ quốc, ánh mắt nghiêm nghị, dáng vẻ uy nghiêm bất phàm.
Phía sau Lỗ Túc có hai tên võ sĩ tùy hành.
Đi vào đại sảnh, Lỗ Túc chắp tay nói: “Giang Đông giáo úy Lỗ Túc, bái kiến Lưu Kinh Châu.”
Lưu Biểu thấy Lỗ Túc không khách khí, nhưng cũng không tức giận, trầm giọng nói: “Lỗ giáo úy đến thăm có chuyện gì quan trọng?”
Lỗ Túc đáp: “Hồi bẩm Lưu Kinh Châu, chủ ta hy vọng tôn lưu hai nhà tạm dừng binh thương, kết làm bằng hữu.”.”
Lưu Biểu lạnh lùng nói: “Người phát động binh đao, vẫn luôn là chủ ngươi Tôn Quyền.”
Lỗ Túc lộ ra rất bình tĩnh, đúng mực nói: “Lưu Kinh Châu thứ lỗi, chủ ta sở dĩ khai chiến, là bởi vì thù cha không báo, cả đêm khó ngủ. Chỉ cần Lưu Kinh Châu giao ra Hoàng Tổ, từ đó Tôn, Lưu hai nhà sẽ hòa giải, Giang Đông Kinh Châu nước sông không phạm nước giếng.”
Lưu Biểu phất tay áo, lạnh lùng nói: "Tuyệt đối không có khả năng!"
Hoàng Tổ là tướng lĩnh thân tín của Lưu Biểu , chấp chưởng Giang Hạ. Lưu Biểu không có khả năng tự đoạn cánh tay của chính mình.
Tuy nhiên, Lỗ Túc lại không gấp gáp nói: “Việc này thực sự khó giải quyết a!”
Lưu Biểu rất không hài lòng xua tay: “Trở về nói với Tôn Quyền, muốn chiến liền chiến.”
Trong mắt Lỗ Túc có chút hoảng sợ, vội vàng nói: "Lưu Kinh Châu, bình tĩnh, chúng ta làm như vậy đi, Giang Đông sẽ phái một vị tướng trẻ đến khiêu chiến thế hệ trẻ Kinh Châu. Kinh Châu thắng, chủ ta bãi binh giảng hòa. Giang Đông nếu như may mắn chiến thắng, thỉnh Lưu Kinh Châu lệnh Hoàng Tổ xin lỗi. Như thế, hai nhà vẫn tạm dừng binh thương.”.
Lưu Tú nắm chặt tay, nheo mắt lại.
Những người khác không biết mục đích của Lỗ Túc, nhưng Lưu Tú lại biết rất rõ.
Thứ nhất, Lỗ Túc nhân cơ hội thách thức thế hệ trẻ ở Kinh Châu làm nhục Lưu Biểu ; thứ hai, Tôn Quyền chủ động tỏ ra yếu đuối cố tình làm tê liệt Lưu Biểu.
Sau khi hai bên ngừng giao tranh, Tôn Quyền sẽ chờ cơ hội tung đòn chí mạng, giết Hoàng Tổ và âm mưu chiếm Giang Hạ.
Lưu Biểu không biết ý đồ của Tôn Quyền, nghe Lỗ Túc nói, tưởng Tôn Quyền sợ hãi nên chủ động tỏ ra yếu đuối. Lưu Biểu tâm tình khoái trá, khua tay nói: “bản quan cho phép thỉnh cầu của ngươi, ngươi muốn phái ai ra khiêu chiến?”...
.
Bình luận truyện